Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 22

 Hai người nắm tay, Lộ Nghiên ngoài cười nhưng trong lòng buồn bã. Sau khi trao giải xong, Trần Mặc Đông bước xuống. Lộ Nghiên muốn nhanh chóng bước xuống sân khấu, thoát khỏi sự ghen tị của người khác nhưng lại bị Vu Vân Trạch giữ trên sân khấu phỏng vấn. Lần này người dẫn chương trình là Vu Vân Trạch, anh ta bình thường miệng lưỡi giảo hoạt, khó trách lần này được chọn làm người dẫn chương trình.

Lộ Nghiên bị Vu Vân Trạch ép trả lời phỏng vấn, ví dụ như cảm giác khi Trần tổng trao giải cho cô, hay cô có yêu cầu gì thì thẳng thắn nói ra… Vu Vân Trạch và Trần Mặc Đông là bạn bè công việc, vì thế anh vui đùa không hề kiêng nể gì Trần Mặc Đông, thậm chí còn khiến mọi người quan tâm hơn, nhưng Lộ Nghiên trách anh độc ác, kéo cô xuống ngựa; anh còn bắt Lộ Nghiên giải thích chiếc nhẫn cưới lúc thì xuất hiện lúc lại biến mất trên tay cô, nói cô lợi dụng chiếc nhẫn để cự tuyệt sự theo đuổi của đám đàn ông, Lộ Nghiên biết bất kể cô nói thế nào thì Vu Vân Trạch cũng có một chủ đề kế tiếp đợi cô, vì thế cô chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, chỉ khi bị bức đến mức bắt buộc thì mới nói một câu, thành ra Vu Vân Trạch giống như tự diễn một mình, sau đó mới để Lộ Nghiên bước xuống.

Người nhận giải tiếp theo cũng bị hỏi đến choáng váng, không thể không bội phục miệng lưỡi giảo hoạt của Vu Vân Trạch.

Hàng trăm người ồn ào, hơn mười giờ bữa tiệc mới kết thúc. Lộ Nghiên bước ra ngoài thấy xe của Trần Mặc Đông đang đỗ trước cửa, cô kéo cửa xe ngồi vào bên trong. Trần Mặc Đông phân biệt dùng xe khi đi làm việc và dùng trong cuộc sống hàng ngày, khi đi công việc, Trần Mặc Đông thường có lái xe riêng, còn bình thường ra ngoài anh sẽ tự mình lái xe, có điều số lần rất ít. Đây là lần đầu tiên Lộ Nghiên ngồi trên xe chuyên dụng làm việc của Trần Mặc Đông, vì thế ngay cả lái xe Triệu Hâm cũng không biết quan hệ của hai người.

“Chị Tiểu Lộ!” Triệu Hâm nhìn Lộ Nghiên ngồi lên xe có chút kinh ngạc, tuy tuổi chưa nhiều nhưng anh vẫn biểu hiện rất đúng mực. Lộ Nghiên mỉm cười với anh ta. Dù vẻ mặt anh ta vẫn còn chút cứng nhắc, nhưng cũng không thể hiện sự kinh ngạc nữa.

Có vẻ Trần Mặc Đông đã uống rượu, áo khoác nằm bên cạnh, hai nút áo sơ mi mở bung, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, không hề lôi thôi chút nào.

Thấy bên đường có cửa hàng, Lộ Nghiên bảo Triệu Hâm dừng xe để cô mua mấy chai nước.

“Cho cậu ly café này, cả chai nước nữa, hai thứ đồ uống này rất hợp, vừa đỡ khát lại đỡ buồn ngủ.” Lộ Nghiên đưa đồ cho Triệu Hâm, sau đó mở một chai nước đưa cho Trần Mặc Đông.

“Cảm ơn chị Tiểu Lộ.”

“Tiểu tử, sau này phải gọi là chị dâu.” Trần Mặc Đông mở miệng, Lộ Nghiên nghĩ quả nhiên anh đã uống rất nhiều, nếu bình thường anh sẽ không nói những câu như vậy. Mà xem ra Trần Mặc Đông thực sự là người biết sống hợp tình, quan hệ giữa anh và những người bên cạnh dường như rất hài hòa.

“Ồ, chị dâu.” Triệu Hâm như đám mây đen nhìn thấy cầu vồng, vẻ mặt nhất thời mê muội, mỉm cười gọi “Chị dâu”.

Trần Mặc Đông theo thói quen nghiêng người dựa vào Lộ Nghiên, không hề để ý hôm nay cô cũng rất mệt.

“Em đối với người ngoài rất quan tâm đấy.”

“Ý gì vậy?”

“Vừa giải khát vừa đỡ buồn ngủ, anh nghe thấy cũng cảm động đấy.”

“Vô vị.”

Trần Mặc Đông khẽ cười.

“Gần đây hình như anh rất bận.”

“Công ty có chút chuyện.”

“Nghiêm trọng không?”

“Em không cần lo lắng chuyện này.”

Hơi thở của Trần Mặc Đông dần ổn định, Lộ Nghiên kéo đôi tay của Trần Mặc Đông vào trong chăn, quay người nhìn ra hướng khác.

Hôm đó lúc bước lên xe điện ngầm, cô mới phát hiện không nhìn thấy thẻ đi xe điện ngầm nên quay lại để tìm. Lúc bước vào quán, hai cô gái kia đã rời đi, thẻ xe cũng không tìm thấy, quay trở lại tòa nhà kia thì đã là giờ tan tầm, hành lang tòa nhà dường như không còn người qua lại, vốn tưởng không có hi vọng tìm thấy nhưng cuối cùng lại phát hiện nó nằm nghiêng trên một bậc cầu thang, trên đó còn hằn một dấu chân, có lẽ bị ai đó giẫm phải, vướng chân nên bị đá vào cạnh tường. Chiếc túi đựng thẻ cũng không đẹp, chiếc thẻ bị bọc kín trong túi nhìn không giống tấm thẻ lắm, vừa nhìn thì thấy giống phần cổ tay áo cũ kỹ bị xé rách.

Lộ Nghiên không hiểu vì sao hôm đó mình lại phải bất chấp đi tìm cho được chiếc thẻ ấy, cô chỉ biết có một giọng nói bảo cô phải đi tìm. Lộ Nghiên nghĩ nếu tìm được thì nó vẫn chỉ thuộc về mình, nếu không tìm được thì cũng là chuyện cố gắng cũng không được. Câu nói: “Có được là phúc của tôi; không có được là mệnh của tôi” quả thực đã là chân lý, dù rằng đó chỉ là một chiếc thẻ mà thôi.

Trước lúc ngủ, Lộ Nghiên nghĩ nhất định cô sẽ dành thời gian để làm một chiếc túi đựng thẻ đi xe mới.

Lời của bạn TĐ: Nói thật dù ít dù nhiều, mình đã từng nhiều lần khâm phục bạn Lộ vô cùng. Nếu là mình, sau khi rời khỏi quán cafe ấy, chắc chắn trong lòng mình sẽ bối rối nhiều lắm. Vậy mà đến đêm bạn Đông hỏi đi đâu, bạn ấy chỉ trả lời: “Đến một quán café, ở đó có người kể chuyện rất hấp dẫn nên mới về muộn một chút”, rồi đến bữa tiệc thường niên, mình mà vậy, chắc chắn tối về sẽ nói chuyện này chứ không im lặng để giữ hòa bình như bạn ấy.

Có thể mình thích mọi sự rõ ràng để lòng không nghĩ ngợi nữa, cũng có thể mình không có niềm tin vào chân lý như bạn ấy. Dù sao sự bình tĩnh trong hôn nhân của bạn ấy cũng thật quá hiếm trong đám phụ nữ. Nhưng mình vẫn cảm thấy nên giữ nó ở một mức độ vừa phải thôi, đôi khi không cần quá ép buộc mình như vậy. Haizzzz


Chương 33: Trên bờ ngăn cách


Sắp hết năm, tâm tư của mọi người cũng theo thời gian chồng chất thêm.

Sau bữa ăn, Tôn Uyển Bình cao hứng bảo Lộ Nghiên đi mua quần áo cùng. Lộ Nghiên càng ngày càng phát hiện mẹ chồng có tính cách rất trẻ con, không bình lặng như Nguyễn Minh Ngữ, tuy nhiên cô lại cảm thấy bà rất đáng yêu. Đúng lúc bước ra cửa lại gặp Trần Nhiễm Mộng vừa lái xe vào gara, Tôn Uyển Bình để lái xe nghỉ ngơi, bảo Trần Nhiễm Mộng chở đi.

Trần Nhiễm Mộng oán giận nhưng vẫn lấy xe ra.

Tôn Uyển Bình và Trần Nhiễm Mộng đều tới những cửa hàng có thương hiệu quen thuộc của mình. Lộ Nghiên chỉ đi dạo cùng hai người, cô không hay mua quần áo vì cơ hội mặc không nhiều, quần áo trước kia cũng coi như đủ. Lộ Nghiên thích những bộ quần áo cũ của mình, kiểu dáng thoải mái mà chất liệu cũng rất mềm mại.

Lúc Tôn Uyển Bình thử đồ, Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng vô tình gặp Lưu Uyên Thư. Lưu Uyên Thư chủ động chào hỏi cô, có điều trước đây Lộ Nghiên đã từng nhìn thấy cô ấy rồi. Trần Nhiễm Mộng và Lưu Uyên Thư chỉ nói vài câu đơn giản. Lộ Nghiên nhìn ngắm quần áo bên cạnh, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy sự quan sát của Trần Nhiễm Mộng. Khi Tôn Uyển Bình bước ra có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã mang dáng vẻ của bậc trưởng bối, ngay cả cảm giác đáng yêu lúc trước cũng biến mất.

“Gần đây bác khỏe không ạ?” Lưu Uyên Thư dịu dàng chào hỏi bà Tôn.

“Già rồi, khỏe gì mà khỏe, cứ vậy thôi. Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

“Đều khỏe ạ. Thần sắc của bác nhìn rất tốt, bác trai chắc cũng vẫn mạnh khỏe ạ?”

Lộ Nghiên vừa nghe hai người nói chuyện, vừa nghe lời giới thiệu của nhân viên cửa hàng.

“Nếu cô thích thì có thể thử, có hai loại màu: trắng và hồng phấn.”

“Có màu xanh lá không?” Lộ Nghiên có thể cảm nhận được sự đờ đẫn của nhân viên cửa hàng trong nháy mắt. Chính cô cũng phải ngưỡng mộ tinh thần giải trí vô vị mang theo cảm giác đanh đá khi “biết rõ còn hỏi” của chính mình, quả thực cô cảm thấy rất buồn cười.

“Xin lỗi, không có màu ấy. Cô xem bộ bên trái có thích không ạ?”

Lộ Nghiên mỉm cười quay người nhìn bộ khác.

“Cô cảm thấy người phụ nữ này thế nào?” Không biết từ khi nào Trần Nhiễm Mộng đã tiến đến bên cạnh Lộ Nghiên, cầm hai bộ váy trên tay cùng loại nhưng khác màu.

“Rất đẹp, rất lễ độ, nhìn cũng rất dịu dàng.”

Trần Nhiễm Mộng hơi nhếch môi. “Chiếc váy này thế nào?”

“Rất hợp với cậu.”

Trần Nhiễm Mộng bảo Lộ Nghiên đi thử chiếc xanh đen, còn mình mặc thử cái màu lục. Lúc Lộ Nghiên bước ra cũng vừa nhìn thấy Lưu Uyên Thư rời đi.

“Lộ Nghiên mặc chiếc váy này rất đẹp.” Tôn Uyển Bình bước tới trước mặt hai người.

Trần Nhiễm Mộng hoàn toàn bỏ qua câu nói của Tôn Uyển Bình, bảo nhân viên gói quần áo ba người vừa thử. Lộ Nghiên đành chịu, cuối cùng nhanh hơn một bước, đưa chiếc thẻ tín dụng của Trần Mặc Đông cho nhân viên cửa hàng.

“Người phụ nữ của anh tôi đúng là rất hào phóng, có điều xét đến cùng chẳng phải vẫn là tiền của anh tôi sao?” Trần Nhiễm Mộng hờ hững nói.

Lộ Nghiên giương mắt, liếc nhìn Trần Nhiễm Mộng bên cạnh. Lúc này vẻ mặt của cô ấy không giống như đang nói xoáy cô, mà ngược lại có chút dè dặt cẩn thận, tựa như đang thăm dò đụng chạm vào vấn đề nhạy cảm. Lộ Nghiên thu hồi ánh mắt, cầm đồ của mình và Tôn Uyển Bình quay về bên cạnh mẹ chồng, Trần Nhiễm Mộng cũng xách đồ bước theo.

Lộ Nghiên và Lưu Uyên Thư đã từng có duyên ngắn vài lần, nhưng ấn tượng mỗi lần đều dễ dàng lưu lại trong lòng. Không nói đến trực giác kỳ diệu của phụ nữ, khả năng ghi nhớ diện mạo người khác của Lộ Nghiên quả thực rất lớn. Cô vẫn luôn cho rằng với Lưu Uyên Thư cũng không ngoại lệ, nhưng không ngờ sự ghi nhớ này lại thâm sâu hơn cô tưởng.

Bởi vì ấn tượng sâu nặng mà Lưu Uyên Thư có khí chất xinh đẹp có thể bất chợt xuất hiện trong trí óc của Lộ Nghiên.

Gặp Lưu Uyên Thư lần đầu là khi cô và Trần Mặc Đông mới kết hôn không lâu sau đó. Hôm ấy là cuối tuần, Trần Mặc Đông hết giờ làm, Lộ Nghiên vừa từ nhà mẹ về. Nghe thấy tiếng chuông cửa ấn mạnh, Lộ Nghiên cho là Trần Mặc Đông, sau khi mở cửa cô lại thấy đó là một cô gái, tóc búi cao, áo khoác màu tím, quần jeans đen, đi giày bệt, thanh nhã cao quí. Lộ Nghiên có chút ngạc nhiên, đối phương cũng mang vẻ ngạc nhiên nhìn Lộ Nghiên, nhưng rất nhanh sau đó lại mang dáng vẻ tươi cười.

“Tôi là bạn của Trần Mặc Đông, tên là Lưu Uyên Thư.”

Lộ Nghiên cũng lịch sự giới thiệu tên mình. Lưu Uyên Thư giải thích mình đến để lấy lại đồ không cẩn thận để rơi ở đây, rồi lại khách sáo nói mình đến quá mạo phạm, đáng lẽ nên gọi điện trước. Lộ Nghiên nghĩ chính mình cũng quá bất ngờ, cô chỉ cười với Lưu Uyên Thư mà không nói gì.

“Nếu không ngại, tôi có thể đi lấy không?” Giọng nói của Lưu Uyên Thư ngọt ngào, nhã nhặn.

“Cứ tự nhiên đi.” Lộ Nghiên mở cửa, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Lưu Uyên Thư, cô ta bước vào một gian phòng. Trong căn nhà, ngoài phòng riêng của Trần Mặc Đông, còn có hai gian phòng nhỏ. Trước khi kết hôn, Lộ Nghiên thỉnh thoảng ở lại một trong hai gian phòng này. Mà lúc này Lưu Uyên Thư đang bước vào căn phòng còn lại. Lộ Nghiên đứng trước cửa, người vẫn hướng ra phía ngoài cửa, cô lắc đầu nhìn cô ta từng bước đi vào. Lúc này Lộ Nghiên mới ý thức được mình đã quên mời người ta ngồi.

Lúc Lưu Uyên Thư bước ra, Lộ Nghiên đang sắp xếp mấy quyển sách và mấy con thỏ bông mang từ nhà Nguyễn Minh Ngữ về. Lộ Nghiên đặt những thứ đó vào mấy vị trí mà vẫn cảm thấy không hợp với căn phòng. Cô nghĩ lần sau sẽ mang trả về nhà mẹ, căn nhà đó hợp với chúng hơn. Lộ Nghiên quay đầu nhìn thấy Lưu Uyên Thư, trên tay cô ta cầm thứ đồ gì đó.

Lưu Uyên Thư ở lại chưa đầy năm phút, lúc sắp đi, cô ta còn giải thích thoả đáng với Lộ Nghiên.

“Lần đó, Mặc Đông để những thứ tôi mang đến ở đây là thực sự có nguyên nhân, bình thường anh ấy sẽ không để ai ở đây đâu.” Trên mặt còn ẩn chứa nụ cười nhẹ nhàng.

“Tôi tin cô, càng tin anh ấy hơn.” Lộ Nghiên khẽ cười, sau khi cô ta đi, Lộ Nghiên lại bắt đầu bận rộn với công việc vừa nãy.

“Có một, càng dễ có hai” – câu nói này quả không sai. Sau khi Lưu Uyên Thư đến nhà một lần, Lộ Nghiên lại lần nữa gặp cô ta ở một quán ăn.

Lộ Nghiên học đại học ngoài tỉnh nên đều bỏ lỡ cơ hội tụ tập bạn bè cấp ba. Lần này cô đã trở về, bị bạn bè trong lớp túm đi. Lộ Nghiên đến căn phòng tổ chức tiệc, bị mọi người hỏi hết chuyện này chuyện nọ, đa số là sau khi kết hôn sống thế nào. Ngày cô kết hôn, chỉ có mấy bạn học cấp ba thân thiết tham dự. Nhưng vì cô kết hôn khá sớm, nên tin tức này cũng nhanh chóng được lan truyền rộng. Lộ Nghiên bị hỏi, đỏ mặt tới mang tai, đương nhiên cũng sẽ không trả lời câu hỏi của bọn họ.

Đang ăn cơm, một người bạn tốt nhận được điện thoại phải đi trước. Để tránh đám người ầm ĩ, Lộ Nghiên xung phong đưa cô ấy ra cửa. Hai người cùng cười nói bước ra phía ngoài.

“Sao đấy?” Người bạn kéo tay Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên lắc đầu, tiếp tục cười nói với bạn đi về phía cửa. Lộ Nghiên thấy bạn đã bắt được xe mới quay trở vào. Lúc đi vào, Lộ Nghiên nhìn về phía lúc nãy, đúng là Lưu Uyên Thư, lúc này cô ta đang cười tươi như hoa, ngay cả đồ trang sức màu hồng cũng hiện rõ vẻ điềm đạm, mái tóc đen nhánh, thả bên vai. Lúc này Lộ Nghiên ấu trĩ nghĩ mình cũng muốn để tóc dài. Bỗng nhiên cô hiểu đó chính là cảm giác “ghen tị” giữa con gái, không khỏi thấy buồn cười. Người đàn ông ngồi đối diện với Lưu Uyên Thư, quay lưng về phía Lộ Nghiên, bờ vai ấy luôn có cảm giác an toàn, dù Lộ Nghiên không quen lắm với việc nhìn bóng lưng ấy, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là Trần Mặc Đông.

Trong cuộc sống, Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông rất ít khi quay lưng vào nhau. Khi ngủ, hai người quen ôm nhau; lúc ăn cơm, quen lặng lẽ ngồi đối diện nhau; hai người lại càng không có những cảnh lưu luyến chia tay bịn rịn như những cặp vợ chồng khác, vì thế cảnh tượng nhìn bóng lưng của đối phương dần biến mất cũng chưa từng một lần xảy ra. Cho dù như vậy, trong đáy lòng Lộ Nghiên vẫn khắc sâu hình bóng chiếc lưng của Trần Mặc Đông… Có một lần ở thành phố S, Lộ Nghiên đứng ở xa vô tình nhìn, ấn tượng của người ấy lưu lại là cảm giác vô cùng an toàn, ấn tượng ấy đã khắc tận sâu trong ký ức.

Lộ Nghiên tự cười trong lòng, bước đi nhanh, bất kể lúc này bọn họ đang tán gẫu hay bàn chuyện công, bất kể vẻ mặt kia là hạnh phúc hay đau thương…, tất cả những điều này đều không liên quan đến cô.

Trở về phòng ăn, mọi người đang chúc rượu, Lộ Nghiên cũng gia tăng thêm phần sôi nổi, uống hai ly. Sau bữa ăn, mọi người còn muốn chơi tiếp. Đối với những hoạt động thế này, Lộ Nghiên thường không có thiện cảm, vì thế nói với mấy người bạn là mình phải về sớm.

Thời gian tuy không muộn, nhưng rất khó bắt xe, Lộ Nghiên đứng bên đường liên tục ngóng xe. Lúc này một chiếc xe vừa may dừng trước mặt Lộ Nghiên, cửa xe mở ra, Lộ Nghiên mới phát hiện đó là một người bạn cấp ba – Trần Vĩ. Cả đời Lộ Nghiên cũng không quên được cái tên này, mà đổi lại là bất kì cô gái nào cũng không quên nổi.

Ngồi trên xe, hai người không nói nhiều. Vì tâm trí Lộ Nghiên rối bời, nhớ lại trước kia, nghĩ tới hiện tại, cảm giác bị động không sao thoát khỏi, cảm giác này khiến cô không thoải mái.

“Kết hôn cũng không báo ình.” Trần Vĩ nghiêng đầu nhìn thoáng Lộ Nghiên, sau đó lại chăm chú lái xe. Từ đầu đến cuối, anh ta luôn nở nụ cười đầy tự tin, Lộ Nghiên không biết sự tự tin của anh ta từ đâu, có thể do sự nghiệp hiện tại, Lộ Nghiên không muốn biết.

“…”

“Thật đáng tiếc, không được tận mắt nhìn thấy mối tình đầu của mình kết hôn.”

“Cậu và tôi từ khi nào đã có quan hệ yêu đương đấy?”

“Mình thấy vậy mà.”

Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh ta.

Hồi mới vào cấp ba, hai người đều là bạn bè, vì cảm thấy đối phương thoải mái nên thời gian hai người ở cạnh nhau khá nhiều, cũng từng bị bạn bè gán ghép là một đôi, nhưng Lộ Nghiên chưa từng nghĩ như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Trần Vĩ cũng nghĩ như mình. Nhưng sự tình sau đó đã khiến mọi chuyện thay đổi. Năm họ học lớp mười, ngày trước khi nghỉ Tết, bạn bè cùng lớp ác ý trêu chọc, nhốt hai người trong phòng học, rồi khóa cửa lại. Trần Vĩ không để ý đến cảm giác của Lộ Nghiên, tiến tới hôn cô. Lộ Nghiên khi đó rất tức giận đã tát cậu một cái, hét lên là sau này sẽ không bao giờ là bạn bè nữa. Sau chuyện đó, Lộ Nghiên không nói chuyện với cậu ta, mấy lần Trần Vĩ thử nhưng không có kết quả cũng không làm phiền cô nữa. Hồi phân lớp mười một, Lộ Nghiên chọn lớp tự nhiên, Trần Vĩ chọn lớp xã hội, hai người không gặp lại nhau nữa. Lộ Nghiên thực sự không biết lúc này nói những lời đó còn có ý nghĩa gì. Hoài niệm chăng? Cô thầm mắng mình trong lòng.

“Nếu một ngày trái tim yếu đuối của cậu gặp phải tổn thương, nhớ đến tìm mình. Tuy mình không bằng vị đại thần nhà cậu, nhưng dù sao chuyện cũ đã rõ ràng, tư tưởng cũng thoải mái.” Lúc Lộ Nghiên sắp xuống xe, Trần Vĩ trêu chọc cô. Lộ Nghiên cũng trêu chọc lại nói: “Để xem đã.”

Bước vào nhà, bật đèn lên, Trần Mặc Đông vẫn chưa về, Lộ Nghiên nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đứng dậy tắm rửa rồi đi ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trước ngực Trần Mặc Đông, tự hỏi không biết anh về từ khi nào, nhưng sau đó lại vô thức thiếp đi.

Cuộc sống sau hôn nhân của Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông giống như mặt hồ trước gió nhẹ, mặt hồ trong veo, nhìn vừa đẹp lại vừa có cảm giác dễ chịu, nhưng đồng thời cũng có những con sóng lăn tăn, từng con sóng dập dềnh nhau, chưa bao giờ thực sự yên bình, hơn nữa mặt hồ yên tĩnh này chỉ để che giấu sóng to gió lớn dưới đáy hồ. Có điều may mà trong quá trình ấy, cả hai người đều làm rất tốt. Nếu có “giải thưởng cho gia đình hạnh phúc”, chắc chắn hai người rất xứng đáng.

Lần kế tiếp gặp Lưu Uyên Thư cách lần trước một thời gian dài, địa điểm cũng có chút đặc biệt, không phải là giữa Lộ Nghiên và Lưu Uyên Thư, mà là giữa Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư. Bắc Kinh không phải là một nơi của những cửa hàng kinh doanh độc quyền, nhưng rõ ràng Lộ Nghiên lại gặp cô ta ở đó, mà trùng hợp hơn cửa hàng kia lại là thương hiệu mà Trần Mặc Đông thích nhất.

Lúc đó Lộ Nghiên dễ dàng nhận ra cô ta, nhưng cô ta lại không nhận ra cô. Dù sao hai người cũng chỉ có mấy phút giáp mặt, hơn nữa lần ấy cũng đã lâu lắm rồi. Mà Lộ Nghiên không phải là người giỏi trong việc chủ động chào hỏi người khác. Trước kia Thẩm Nham thường dạy dỗ cô điều này, nhưng cô vẫn không sửa được. May mà Trần Mặc Đông chưa bao giờ nói về vấn đề này, có lẽ anh cũng chưa từng phát hiện vấn đề này ở cô. Lúc Lưu Uyên Thư tao nhã bước qua Lộ Nghiên, Lộ Nghiên ngửi được mùi nước hoa trên người cô ấy, mùi nước hoa nhẹ nhàng vương vấn xung quanh, tuy mùi hương mang theo vị ngọt nhưng lại không nồng lên, hương thơm phảng phất, mãi đến khi Lộ Nghiên nhớ được mùi hương này trong ký ức thì chúng mới biến mất.

Lộ Nghiên ngồi trong quán café, nghe được nhiều chuyện giữa Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư được kể lại rất sinh động, ví dụ lần đầu gặp Lưu Uyên Thư, cô ta đã nói những gì, hoặc chiếc hộp xanh đen, hay là chữ viết để lại bên góc trái ở mỗi chiếc CD. Lộ Nghiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô tha thứ cho sự ghen ghét phút chốc trong lòng mình. Dù gì đó cũng là chồng mình và người phụ nữ khác, nếu hoàn toàn không có cảm giác gì thì cô phải tự xem xét lại chính mình, chứ không phải tìm cách “chinh phạt” Trần Mặc Đông.

Trong bữa tiệc thường niên, Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư thỉnh thoảng nói vài câu qua lại, Lưu Uyên Thư vẫn mỉm cười tươi rói, mái tóc vẫn dài thẳng, ánh mắt chăm chú – Lộ Nghiên nhớ lại cảnh lúc trước, rõ ràng như trước mắt. Lần này cô lại là người đứng xem, ngay cả biểu hiện của Trần Mặc Đông cũng rất rõ ràng, lịch sự như Lưu Uyên Thư.

Cuối cùng cô múa sai vài bước, may mà kịp sửa lại, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên môi đến khi kết thúc màn múa.

Ngày Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng cùng ở nhà Tôn Uyển Bình, sau bữa cơm, Trần Mặc Đông lái xe đến đón Lộ Nghiên.

“Mệt không?”

“Cũng bình thường.”

Lộ Nghiên kéo cửa kính ô tô, trong chốc lát gió tràn vào xe, Lộ Nghiên lại đóng cửa xe lại.

“Vừa nãy, mẹ và anh có nói chuyện chuyển nhà của em gái.” Trần Mặc Đông điềm tĩnh mở miệng, nội dung lại là những chuyện khiến Lộ Nghiên không biết nói tiếp thế nào.

“Anh không cần phải nói với em.” Vừa nãy ở “bên kia”, Tôn Uyển Bình nhân lúc Lộ Nghiên đi lên lầu lấy đồ, bà đã nói gì đó với Trần Mặc Đông, lúc Lộ Nghiên đi xuống hình như hai người vẫn chưa nói xong, cô vô tình nghe được đôi lời: “Có thể đi không?” Lộ Nghiên hơi hắng giọng, cô muốn nhắc hai người đang nói chuyện là cô đã xuống rồi.

“Hay là anh muốn em đi giúp? Nếu em rảnh, em sẽ đi giúp cô ấy dọn dẹp.” Lộ Nghiên cảm thấy lời nói vừa nãy của mình có chút gượng gạo nên nói tiếp để giảm bớt bầu không khí nặng nề.

Sau vài phút yên lặng…

“Em không mua quần áo gì sao?”

“Có mua, để quên ở “bên kia” mất rồi.” Giờ Lộ Nghiên mới nhớ đến chiếc váy.

“Quay lại lấy nhé?”

“Không cần, dù sao em cũng không thích.” Lộ Nghiên thực sự không biết anh nghĩ gì, rõ ràng đi một đoạn nữa là về tới nhà mà nói quay lại lấy chiếc váy. Có điều Lộ Nghiên nói rất thành thực, chiếc váy ấy cô thực sự không thích, nhất là màu sắc của nó.

“Đúng rồi, vừa nãy quẹt thẻ của anh đấy.” Mỗi lần Lộ Nghiên dùng một đồng trong con số khổng lồ của chiếc thẻ, cô đều nói với Trần Mặc Đông, trong bất kỳ tình huống nào Trần Mặc Đông cũng không nói gì.

“Sau này không cần nói với anh, nếu anh muốn biết có thể kiểm tra.”

“Ha ha, đúng vậy.” Hôm nay tất cả sức lực của Lộ Nghiên đã dồn hết cho việc dạo phố, lúc này cô không có sức để tranh luận với anh như trước kia.

“Sao hôm nay em hiền lành thế?”

“…”

“Gần đây em có nhiều điều lạ lắm.”

“Anh cẩn thận lái xe đi.”

P/s: Đọc chương này có lẽ mọi người phải liên tưởng đến vài chương gần đây thì mới thấy bạn Nghiên nhà mình quả là có sức kiềm chế lớn lao. Mình không biết phải trải qua bao nhiêu tổn thương, hay phải mất mát đến mức nào, hay là quá trình trưởng thành phải chịu đựng những gì mới có thể làm được như bạn ấy????
Phan Gioi Thieu
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .